Kurt Hummel
Khi tôi bắt đầu cái nghiệp làm Gleek, cái nghiệp đeo đuổi Glee của mình, là vì em. Trời sinh ra đã là fangirl, có đến chết cũng chẳng bỏ được cái thói mê trai đẹp. Cái ngày thứ x trong tháng nghỉ Eid đó, tôi quyết định xem Glee, chỉ bởi nhìn mặt em hiện ra rõ ràng một chữ “gay”, làm tim tôi đập thình thịch như trống lệnh tiến quân. Thật ra, lúc đó tôi định chỉ xem thử, để thỏa mãn cái thói quái đản, cái máu fangirl đang trỗi dậy của mình, ấy vậy mà…
Tôi tự hỏi, sao tôi lại yêu em?
Mr. Cellophane
Shoulda been my name
Mr. Cellophane
‘Cause you can look right through me
Walk right by me
And never know I’m there…
Tôi nhớ em, cái vẻ mặt em khi Schuester bước qua em đứng giữa tụi thành viên đội bóng đá bên thùng rác. Tôi nhớ em, cái vẻ mặt không cam lòng, đến cuối vẫn chỉ chú ý đến chiếc áo Marc Jacobs của mình. Em lúc đó với tôi, tựa như một lá cỏ non bơ vơ, một bông hoa dại bé nhỏ, tựa như gió có thể thổi em đi mất. Cái dáng vẻ của em, nó khác xa với những người khác bước đi, nhưng nó nhỏ bé làm sao, tựa như nếu không để ý, cũng chẳng ai chú ý đến cả. Em xuất hiện trước mặt tôi lần đầu là vậy đấy. Nó không đặc biệt tựa như cách Ryoma-chan, nhưng nó cũng ngẫu nhiên như thế đó.
Thế rồi, tôi yêu em. Tôi yêu em vào cái thời khắc em hit cái note cao vút trong bản “Mr. Cellophane” trong Chicago, ấy vậy mà em vẫn vén tóc như thường. Ừ, không lý do, không gì cả, tôi cứ yêu em như thế, yêu từng ánh mắt, từng nụ cười của em. Tôi yêu, yêu từng cử chỉ, từng lời nói của em. Tôi yêu, yêu từng giọt nước mắt, từng khổ đau. Cái bóng em sao nhỏ bé, mà kiên cường tới vậy. Thế mà, đã chẳng biết bao lần tôi vì em rơi lệ, chẳng biết bao lần tôi vì em mà oán trách Finn, oán Ryan Murphy, oán Blaine, oán những kẻ đã chẳng thể nhìn ra em tôi đẹp đến cỡ nào giữa cái thế giới dơ bẩn đó. Như đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy. Ấy mà em tôi vẫn cứ thanh khiết.
Tôi yêu em, bởi em là Kurt. Khi tôi yêu em, cũng như tôi yêu John và Paul vậy. Người ta vẫn bảo, yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng. Tôi yêu em, yêu cả những cái flaws của em, yêu cả những lỗi lầm của em. Ừ thì cứ cho tôi bias đi, nhưng với tôi, em chưa bao giờ làm gì sai cả. Ngay cả vụ theo đuổi Finn cũng thế, cho dù rất nhiều người trách em, nhưng tôi không trách, bởi tôi yêu em. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nếu hỏi tại sao tôi yêu em, thì thật tình tôi chẳng thể nói. Lý do để yêu em, nó nhiều lắm. Nó nhiều vô cùng, mà có hết mấy ngày cũng chẳng thể kể hết nổi…
Tôi yêu em…
…Là bởi vì cái cách em nhảy Single Ladies của Beyonce khiến tôi xịt máu mũi mấy tiếng mới cầm hết. Thiệt là em…cái từ “jock chic” mà em cũng nghĩ nổi sao hả em? Cái đoạn em vỗ mông Tina, khiến tôi không cầm nổi phun nước liệt nhiệt. Em hại tôi chùi máy tính mãi mới hết…
…Là bởi vì cái bộ dáng ngây thơ đáng thương của em sau khi uống rượu xong, khiến tôi cầm lòng chẳng đặng, chỉ muốn ôm em vào lòng, hảo hảo yêu thương em.
…Là bởi vì cái câu “I love being a star, but I love you more dad” em nói, cái cách em hát Defying Gravity khiến tôi rơi lệ. Cái bài hát đó, thật hợp với em. Tôi tự hỏi là có phải là cuộc sống ưu đãi hãi bạc bẽo em, để cho em tài năng như vậy? Em như chú chim, sinh ra vốn là để sải cánh trên trời cao, để rồi em lại thu cánh, bởi vì trời cao kia chẳng bằng cái tình thương này…
…Là bởi vì cái dũng khí của em, nói ra câu “I honestly love you” trước Finn, cho dù tên trư này thiệt ngu, lại tưởng đó là tên bài hát, làm tôi bó tay luôn -.-.
Nhắc đến đó, có khi nào tôi yêu em bởi vì cái taste của em nó quái đản giống tôi không? Thằng nào em nhắm cũng toàn kẻ bạc bẽo không ra hồn, chưa kể đầu óc chậm thu, mặt dày vô đối (thiệt giống tiêu chuẩn làm công -.-), lại còn việc ngu si đầu óc thì không sao, nhưng ngu si tình cảm nữa thì thật khong chịu nổi. Đấy là em, tôi thì toàn chấm những tiểu thụ, xinh hơn tôi, mi dài hơn tôi, điên hơn tôi. Coi như thì đồng bệnh tương lân đi em…
Nhưng có lẽ, tôi yêu em, bởi vì cái cách em xuất hiện một cách đầy sẹc xi trong Four Minutes. Tôi yêu em, bởi cái câu “I’m not a box. There ‘re more than four sides of me.” Tôi yêu em, bởi vì cái cách em hát “Rose’s turn”, cái sự ngây thơ trong sáng của em, cái sự insecure của em. Tôi yêu em, bởi vì em là người đã nói (tưởng tượng) cho tôi rằng “I’m different, and that’s the best thing about me.” Là em, là em đã nói thằng vào mặt Karofsky rằng “You can’t hit they gay out of me like I can’t hit the ignoramus out of you.” Là em, là cái sự mạnh mẽ của em, cái sự cô đơn của em, nó làm tôi nhớ đến tôi. Cho dù tôi chẳng thể mạnh mẽ bằng em, nhưng trong em, tôi nhìn thấy cái gì đó của tôi, cái sự cô đơn, cái sự khác người. Có lẽ, bởi thế mà tôi yêu em…
Em là người duy nhất, sau John và Paul, trong một thời gian dài làm tôi khóc, làm tôi day dứt, làm tôi luyến tiếc, mê đắm…
Tại sao tôi lại viết về em ư? Lan man, chỉ tại tôi ngồi xem lại Furt, thấy em sao nhỏ bé, sao trẻ vậy. Lòng tôi lại dấy lên một trận thương cảm. Em tôi bé nhỏ… Căn bản, từ trước khi tên Blaine dở người kia xuất hiện, em đã không cần cái “courage” khỉ gió mang đậm chất Gryffindor của tên ngốc tử đó rồi, bởi em tôi, Kurt mà tôi yêu, tôi biết, mạnh mẽ hơn tất cả những ai…
Em, ngay cả khi bị giày vò, nhục nhã, bị ném vào thùng rác không biết bao lần, bị slushie không biết bao lần, bị đẩy vào locker không biết bao lần, bị gọi tên, bị nhục mạ, em vẫn bước thẳng. Đầu em vẫn ngẩng cao, cái nụ cười mang theo chút cao ngạo ấy vẫn trên môi em. Em bước trong hành lang của McKinley High mà tựa như em bước đi trên sàn catwalk của Milan hay Paris. Em không cúi đầu, không dừng bước. Tựa như chẳng gì có thể chạm đến em, khiến em gục ngã vậy.
Everything is coming to Kurt
This time for me!
Tôi hiểu chứ, đằng sau cái lớp mặt nạ dũng cảm kia, em cũng yếu đuối, cũng cô đơn. Sức chịu đựng của con người là có hạn, và cái đôi vai gầy yếu của vốn đã lâu chẳng thể chịu nổi rồi. Nhìn em tựa vào Burt trong Duet mà lòng tôi lại xót xa. Ngẫm nhìn lại đến bây giờ, cho dù em có Blaine, nhưng tên ngốc này liệu có nhìn ra thật sự tình cảm của em, nhận ra cái vẻ đẹp của em? Hắn tổn thương em biết bao lần, hắn có biết? Hắn cón nhận ra, em cũng yếu đuối, cũng mong manh như thủy tinh dễ vỡ? Tôi chẳng hi vọng gì vào Blaine cả. Tôi chỉ xót cho em, xót cho ánh mắt em ngày ngày dõi theo gã dở đó. Yêu làm chi lũ Gryffindor hả em, một lũ bạc tình đầu óc ngu si tứ chi phát triển hả em. Dõi hắn làm chi. Hắn chẳng trân trọng em, yêu quý em, thì quên đi. Chỉ xót cho em, cho đôi mắt không-phải-ghi-cũng-không-phải-xanh của em như chực khóc khi nói đến “chuyện đó”.
I like romance. That’s why I like Broadway’s musical, because the touch of the finger’s tip is as most sexy as it get.
Tôi không mơ cho mình, không ước cho mình. Hành trình đi tìm tiểu thụ của tôi còn dài lắm em ạ. Nhưng tôi, tôi mong cho em có được một kẻ yêu thương em, trân trọng em. Tôi mong sẽ có kẻ yêu thương em, bởi em xứng đáng được như vậy. Em tựa như cái nickname “Porcelain” mà Sue đặt cho em vậy. Em mạnh mẽ thật đấy, nhưng nhiều lúc, em cũng cần một bờ vai dựa vào, cần được nâng niu, trân trọng. Em cần ai đó yêu thương em bởi em là chính em, là Kurt, là em…
Don’t throw yourself around like you don’t matter, Kurt, because you matter.
Sẽ có ngày, đôi mắt trong của em sẽ không rơi lệ. Sẽ có ngày, em mãi cười hạnh phúc….
Còn giờ cho đến ngày đó, tôi sẽ vẫn oán Ryan Murphy, oán Blaine, oán tất cả những kẻ ủy khuất em tôi…
Tôi yêu em, đơn giản, bởi vì em là Kurt…