Carpe Diem – Seize the days!
Đừng khóc em ơi… Đừng khóc…
It’s beautiful
Trời tuyết trắng xóa. Trắng của sự ngây thơ. Trắng của cái chết. Trắng của đôi cánh thiên thần.
Năm cậu bé, chưa hẳn người lớn, mà cũng chằng phải những đứa trẻ con, họ ôm lấy nhau giữa trời tuyết trắng rơi đầy, mặt nhòa nước mắt, những đôi tay lạnh cóng cố tìm một chút hơi ấm, một sự an ủi nào đó giữa họ. Nước mắt cứ rơi, rơi mãi, rơi cho một người bạn đã ra đi, không một ngày quay lại.
Đừng khóc, đừng khóc…
Tôi viết cho em? Hay là tôi đang viết cho chính mình?
Chỉ mới đây thôi, vòng tròn đó vẫn có đủ sáu người…
Chỉ mới đêm qua thôi, cậu ấy còn ở đây…
Chỉ mới đêm qua thôi, họ đã cười với cậu ấy, chạm vào cậu ấy. Chỉ mới đêm qua thôi, cậu ấy vẫn còn ấm lắm. Cậu ấy vẫn còn thở, vẫn còn sống khi cha cậu đưa cậu ấy thật xa, biến mất vào màn đêm.
Tưởng sao rồi cậu ấy sẽ trở về ký túc xá. Đồ cậu ấy vẫn còn đây mà. Chăn cậu ấy vẫn gập, sách vẫn trong ngăn bàn. Vẫn còn đâu đó mùi hương, bóng hình…
Nhưng cậu ấy đã không trở lại nữa rồi.
Neil’s dead.
Tưởng chừng như là cả một cuộc đời đã trả qua, nhưng chỉ mới đây thôi, họ vẫn là những chàng trai trẻ. Họ vẫn cười đùa với nhau, tiếng cười vui dưới nắng ngày ấy sao bỗng xa xôi quá. Những trò đùa, những cuộc thám hiểm, những cuộc gặp mặt của hội Dead Poets Society sao giờ chỉ như những ký ức xa xưa.
Chỉ mới đây thôi, họ vừa phải trở lại “Hellton”. Chỉ mới đây thôi, họ tay xách vali, sắp xếp phòng và cười với nhau về bốn chỉ tiêu của trường trong phòng Neil và Todd. Những nụ cười vẫn tươi. Và chẳng ai nghĩ rằng một trong số họ sẽ chết mùa đông năm ấy.
Travesty. Horror. Decadence. Excrement.
Ngôi trường Welton danh giá. Những hàng cây xanh biếc, những thảm cỏ trài dài và những nụ hoa xinh tươi. Chiếc hồ rộng lớn, yên ả, với những đàn chim bay lượn tạo nên một cảnh sắc thanh bình, đẹp đẽ. Những hành lang dài với những lớp học được trang bị đầy đủ, những chiếc huy hiệu nói lên sự thành công của học sinh ngôi trường. Welton xứng đáng là một ngôi trường kiểu mẫu, ấy vậy nhưng, nó có khác gì một nhà tù đẹp đẽ, xa hoa?
Những chàng trai ấy, họ chỉ là những tù nhân có học thức, những nô lệ của chính cái truyền thống và luật lệ, của cha mẹ, gia đình và nhà trường.
We expected great things from you.
Họ bảo rằng những chàng trai ấy có thể làm những điều lớn. Rằng ở ngôi trường này, họ đang chuẩn bị cho Neil, cho Charlie, cho Todd, cho Knox, cho Pitts and Meeks và biết bao nhiêu những chàng trai khác nữa những điều cần thiết để bước vào đời.
Đó chỉ là một lời nói dối trắng trợn.
Ở Welton, họ đang chuẩn bị cho biết bao những cậu bé ấy để bước vào một cuộc đời không phải do họ chọn, không phải do họ mơ đến và gần như không phải của họ. Welton đang chuẩn bị cho họ bước vào một cuộc đời của cha họ, ông họ, và biết bao người đã đi trước. Đó không phải là cuộc đời của những cậu bé, chàng trai ấy, bởi họ chưa sống, làm sao lại có cuộc đời được?
Welton chẳng là gì, ngoài một nhà tù cho trí óc, con tim, sự tưởng tượng và những ước mơ.
Neil biết. Charlie cũng biết. Knox biết. Todd và Pitts và Meeks cũng biết. Họ biết là khi ở đây, họ còn có thể làm một chút những gì mình muốn, nhưng khi bước qua khỏi cánh cửa kia, họ sẽ sắm những vai diễn mà họ căm ghét.
Và rồi, giữa những rối bời, giữa sự cầm tù và tự do không thể nắm tới, thầy Keating đã tới, tựa như vị cứu sinh, cho họ một hi vọng để sống. Thầy mở cửa trái tim và trí óc, đẩy vào những cậu chàng không hẳn người lớn mà chẳng phải trẻ con ấy tình yêu cuộc sống, yêu cái đẹp, và hơn hết tất cả – sự tự do.
Carpe diem. Seize the day boys. Make your lives extraordinary!
Lần đầu tiên trong đời, các cậu được sống. Thật sự sống. Cảm thấy máu nóng chảy trong mình, thấy cuộc đời, thấy sao thế giới này đẹp đẽ. Lần đầu tiên, các cậu được sống. Được thật sự là chính mình.
No matters what anybody tells you, words and ideas can change the world.
That the powerful play goes on, and you may contribute a verse.
Những lời nói ấy từ thầy Keating, thật sự đã thay đổi cuộc đời của các cậu. Những lời nói ấy đã được các cậu ghi nhớ kĩ trong lòng. Nó rồi, sẽ khiến từng người chọn từng hướng đi khác nhau, nhưng tại lúc này đây, nó khiến các cậu cảm thấy mạnh mẽ, cảm thấy sự sống, cảm thấy sự tự do của trí óc – tự do để nghĩ, để viết, và để yêu.
Sự tự do. Chỉ một điều giản dị đó thôi. Đó là tất cả mà Neil, Charlie, Todd, Knox, Pitts and Meeks mong đến.
Sự tự do.
Và như một cuộc cách mạng, câu lạc bộ Dead Poets Society được lập lại, với những cậu chàng ấy.
Ngồi trong bóng đêm, đọc thơ của Shelly, của Whitman, của Thoreau, của Shakespeare và biết bao nhiêu nhà thơ khác nữa – họ nghĩ gì, cảm thấy gì?
Có lẽ, họ cảm thấy được chính mình. Chạm vào cái phần mà họ không biết nó tồn tại trong mình.
Có lẽ, họ cảm thấy được sự sống từ nền đất ẩm ướt và giữa rừng cây trong đêm.
Có lẽ, họ cảm thấy được những ước mơ.
Có lẽ, họ cảm thấy được một ước muốn mãnh liệt.
Có lẽ, họ cảm thấy được sự tự do. Như những chú chim sải cánh trên bầu trời. Chỉ một chút thôi, để họ chạy trốn khỏi cái hiện thực nghiệt ngã, qua trở lại với nhà tù Welton và những truyền thống cứng nhắt, nhàm chán. Chỉ một chút thôi, để họ chạy trốn khỏi cuộc đời không phải của họ và làm cái gì đó cho mình, và chỉ một mình họ thôi. Một cái gì đó thuộc về họ, và không ai khác.
Một phần để họ có thể tự gọi là “của tôi.”
Trong số tất cả những con người ấy, có lẽ, Neil Perry cần sự tự do ấy nhất. Bởi cậu là người bị cầm tù nhất.
Todd có subconscious của mình, thế giới của mình để chạy trốn. Charlie, cậu quá mạnh mẽ, như chú đại bàng dũng mãnh, không ai có thể ngăn cản. Knox, cậu đã tìm được “Carpe Diem” của chính mình trong Chris, một tình yêu để giúp cậu vượt qua. Pitts và Meeks, họ có những project, những thí nghiệm mới. Họ có thể cùng chung cảnh ngộ với Neil, nhưng họ không phải Neil.
Cậu là cậu, là Neil Perry.
Cậu như một học sinh hoàn hảo của Welton – học giỏi, tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, hoạt bát, thân thiện. Cậu là một đứa con hoàn hảo, nghe lời cho mẹ. Tưởng chừng như chẳng có thể tìm ra được một điểm tồi trong con người cậu. Cậu hoàn hảo, từ đôi mắt ấm đầy tình cảm đến nụ cười rạng rỡ như nắng mặt trời. Cậu tự như một năng lượng, không bao giờ ngừng. Cái nhóm bạn nhỏ bé đó được tạo thành, một phần nào đó bởi họ cứ bị hút về phía cậu, về cái sức sống trong người cậu.
Chỉ có mình cậu chịu để thời gian tìm hiểu Todd. Để rồi chính tay cậu mở ra cuốn sách mang tên Todd ấy.
Cậu là người đầu tiên mang ý tưởng thành lập lại Dead Poets Society.
Chỉ có mình cậu có can đảm hỏi Charlie câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi, nhưng chẳng ai có đủ dũng cảm.
Và chỉ có mình cậu thôi? Đúng không, Neil?
Cậu thật sự là một diễn viên rất tài năng, Neil ạ. Tài năng hơn cậu tưởng. Cậu đã lừa tất cả mọi người với màn diễn xuất sắc của mình. Và khi tấm màn đỏ hạ xuống, khi những tiếng hò reo tên cậu vang lên, cậu đã không còn ở đây nữa rồi.
I’m trapped.
Nhà tù của cậu, là cả thế giới này. Đi đâu, về đâu, cậu cũng sẽ bị trói chặt trong khuôn khổ, giam cầm giữa những kỳ vọng. Tôi chỉ muốn hét lên với tất cả rằng, nhìn thấy không, đôi vai gầy yếu của cậu? Nhìn thấy không cái dáng người mảnh khảnh ấy? Nó tựa như cậu có thể ngã quị bất cứ lúc nào. Ấy vậy mà, Neil vẫn đứng cao. Cậu vẫn bước đi. Cậu vẫn cười, trong khi đôi vai cậu mang một trọng trách quá lớn, gánh quá nhiều những kỳ vọng, những đợi chờ. Cậu vẫn cười, trong khi sức áp cứ ngày càng nặng lên, nặng lên, và đôi vai gầy của cậu vẫn cố chống đỡ…
Đẩy rồi đẩy. Chồng chất lên nhau. Họ vẫn chỉ là những cậu bé thôi mà! Neil cũng chỉ mới là một cậu bé thôi. Mười mấy tuổi, cậu còn quá trẻ. Có ai nghĩ điều đấy không? Có ai nhìn thấy nó không? Rằng cậu không phải là một tảng đá. Đẩy mãi, đẩy mãi, rồi cũng có ngày cậu sẽ ngã xuống, sẽ tan vỡ
Phải trách cậu đây chăng? Cậu cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Như Todd, như bao người khác, tôi trách cha cậu. Chính ông là người đã bắt cậu phải lớn lên quá sớm. Là ông đã buộc lên cậu biết bao trọng trách. Chính ông là người đã bắt cậu phải lựa chọn. Là người, đã đẩy cậu đến con đường cuối cùng.
Chẳng có ai ngờ, cậu sẽ ra đi đêm đó, khi ánh đèn sân khấu được bật lên, và cậu được sống giấc mơ của mình…
I was good. I was really good.
Ít nhất, cậu đã một lần được đứng trên sân khấu.
Ít nhất, cậu đã được sống như mình mong muốn.
Chỉ là một giấc mộng đêm hè thôi mà, phải không Neil?
Carpe Diem. Seize the day.
Có thể, cách cậu chọn là một con đường hèn nhát. Một cách giải thoát nhục nhã. Nhưng ít nhất, cậu đã làm nó. Cậu đã chọn nó.
Một cách khác, cậu đã thực hiện được một carpe diem khác của chính mình. Cậu đã chết, như minh chứng, như một nạn nhân của cái nhà tù xa hoa, danh giá ấy. Một cách khác, cậu đã trả lại tự do cho chính mình.
Như chú chim bay lượn trên bầu trời. Tự do.
And this same flower that smiles today
Tomorrow will be dying.
Không còn nữa rồi, những chiều yên ả ấy, tất cả cười đùa, chơi bóng đá với nhau…
Không còn nữa rồi, những giờ tự học, quây quần bên nhau…
Không còn nữa rồi, những lời đùa vui, những trò đùa tinh nghịch…
Không còn nữa rồi, những buổi gặp mặt trong hang tối, tất cả cùng nhau quên đi Welton, và để cho tâm hồn lắng nghe những câu thơ từ thưở nào…
Không còn nữa rồi, nhóm sáu người bạn (tôi thật sự, thật sự không cho Cameron thuộc về nhóm bạn của họ) ngày nào. Mất đi rồi, một người cho cái chết, và một người khác bởi những luật lệ hà khắc…
Không còn nữa rồi, nụ cười của Neil. Không còn nữa rồi, một Charlie Dalton bạo gan. Chỉ còn lại đây Todd, Pitts, Meeks và Knox. Chỉ còn lại đây một chút gì đó của những ngày xưa hạnh phúc, của tuổi còn trong sáng, ngây thơ. Mất đi rồi, những ngày nắng vàng ấy…
Cái ngày tuyết trắng xóa đó, năm cậu chàng ấy đã lớn lên. Bởi họ mất đi một phần gì đó rất quý giá…
Ừ, thì cậu sẽ không còn nữa. Nhưng ít nhất, cậu đã để lại dấu ấn của mình trên cõi đời này. Và có lẽ, nhiều năm nữa, những người bạn của cậu sẽ chẳng thể quên được một Neil Perry.
Ừ, thì thầy Keating bị đuổi, nhưng nó không có nghĩa là những gì thầy đã dạy sẽ biến mất theo khói bụi. Nó vẫn còn đó, trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người. Bởi khi họ đã được tận hưởng một chút hương vị của tự do và tình yêu, được tận hưởng thế nào là sống thật sự, thì mãi mãi, họ sẽ không buông tay.
Oh Captain, my Captain.
Khi họ đã sống, thì họ sẽ không chết thêm lần nữa.
Carpe Diem. Seize the day, boys!