Monthly Archives: October 2014

[Đoản văn] Nhĩ bất cai hát tửu ngã bất cai tiếu – 你不该喝酒我不该笑

[Đoản văn]  Nhĩ bất cai hát tửu ngã bất cai tiếu – 你不该喝酒我不该笑

(Ngươi không nên uống rượu ta không nên cười)

Tác giả: Miraliever (link)

Trans: QT

Edit: MeMy Mo

Thể loại: Thiếu Niên Thần Thám Địch Nhân Kiệt đồng nhân, ngọt, có H, HE

Cặp đôi: Địch Nhân Kiệt – Vương Nguyên Phương

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả

Nhĩ bất cai hát tửu ngã bất cai tiếu

Địch đại nhân khi về đến phủ người nồng nực mùi rượu, tuy có Nhị Bảo đỡ nhưng hắn vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay vẫn còn cầm một bình rượu đầy khua lung tung khiến cho rượu văng trên mặt đất nồng nặc.

Vương Nguyên Phương khi vào phủ nương theo mùi rượu mà bước đến phòng Địch Nhân Kiệt, phất tay ý cho Nhị Bảo lui ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cái người còn nằm lầm bầm trên giường kia. Y đi tới bên giường dùng quạt chọc chọc tên say bí tỉ đó, thấy hắn không có phải ứng gì càu nhàu một câu, “Thế nào mà lại uống say đến độ này cơ chứ!”

Ai biết được cái tên lúc trước còn chả khác gì cỗ thi thể nằm trên giường bỗng bật người dậy, giận dữ nhìn y nói, “Ngươi có thể hẹn hò cùng Hoàng Thượng, sao ta lại không được uống rượu!”

“Không phải là như vậy,” Vương Nguyên Phương quýnh lên, mở to mắt nghiêm túc giải thích, “Ta cùng Hoàng Thượng lớn lên cùng nhau, hắn còn là tỷ phu của ta, cùng ta nói chuyện có gì không phải!”

Địch Nhân Kiệt nghe xong không biết phải cãi lại thế nào, liền xuất ra chiêu bài tủ, một bộ vô lại cãi cùn, “Ta mặc kê, căn bản chính là ta không thích!”

“Ấu trĩ.”

Nguyên Phương quyết định không để ý tới con sâu rượu này nữa, để cho hắn tự sinh tự diệt muốn làm gì thì làm, ai ngờ y chưa kịp đứng dậy, Địch Nhân Kiệt vươn người cọ cọ vào người y, cằm tựa lên bả vai y, vừa cọ vừa nói, “Ta chính là ấu trĩ, là ấu trĩ đấy,” một bộ dáng nghiễm nhiên lưu manh. Nguyên Phương bị hắn cọ đến lung lay, hơi thở nóng hổi phảng phất trên cổ y khiến y cảm giác nhột nhạt, không tự chủ được nở nụ cười.

Nụ cười ấy khiến cho Địch Nhân Kiệt đang đùa nghịch cũng yên tĩnh lại, ném bầu rượu trong tay xuống đất, nửa tỉnh nửa say, cảm giác say không biết là càng hơn hay đã tiêu thất, hắn xoay người một cái, đem Vương Nguyên Phương đặt dưới thân.

“Này, Địch Nhân Kiệt ngươi muốn làm gì vậy!”

Vương Nguyên Phương bị tiếng bầu rượu rơi vỡ làm bất ngờ còn chưa kịp phản ứng, không đề phòng bị Địch Nhân Kiệt đè lên, vai bị siết chặt đến đau nhức, nhe răng trợn mắt lườm Địch Nhân Kiệt, thấy đối phương kề sát mặt, đánh thật mạnh đem hắn đẩy ra ngồi dậy.

Địch Nhân Kiệt cũng không tức giận, trườn người đến gần Vương Nguyên Phương, hai tay ôm chặt lấy y, giống hệt như một con bạch tuộc dính chặt vào người y, nịnh nọt nhìn Vương Nguyên Phương, hì hì cười nói, “Vương công tử cười lên thật là kinh diễm, cười thêm một cái nào,” không đứng đắn một chút nào cả.

“Cút!” Vương Nguyên Phương một chưởng đẩy hắn ra, thế nhưng trong giọng nói lại không có chút tức giận.

“Cùng nhau đi.”

Địch Nhân Kiệt vừa dứt lời liền đem Vương Nguyên Phương đặt lên giường một lần nữa, không để cho đối phương có cơ hội phản kháng bá đạo hôn lên đôi môi mềm mại kia, mạnh mẽ chiếm hữu, nước chậm rãi chảy bên khóe miệng, thấy người kia không có ý cự tuyệt nữa mới dần dần giảm lực đạo, trở nên ôn nhu triền miên.

Tửu lượng của Địch Nhân Kiệt không hề kém, đêm nay bao nhiêu rượu căn bản không có ngã say hắn, nhưng lúc này đây hắn nhìn y bị hôn đến gần không thở nổi cảm giác như bản thân mình đã say rồi, say bởi đôi hàng mi khẽ rung động của y, say bởi nước da trắng noãn của y, say bởi đôi môi bị hắn hôn đến sưng hồng của y, say bởi một ý cười lơ đãng.

Hắn tự tay cởi bỏ đai lưng của y, chờ đến khi Vương Nguyên Phương lấy lại ý thức đưa tay ra ngăn thì hắn đã cởi xong, mở rộng ngoại y, da thịt dưới lý y như ẩn như hiện. Vương Nguyên Phương ngại ngùng bỏ tay xuống, quay đầu đi phía khác, để mặc cho Địch Nhân Kiệt đem y phục của y cời bỏ từng lớp một. Cảm giác thấy khí lạnh chạm vào da thịt, vừa quay đầu lại đã thấy bản thân lõa thể, nhưng đối phương vẫn còn quần áo chỉnh tề. Y cảm nhận được mùi ruợu trong hơi thở của hắn, mê man, cũng không biết từ đâu tới một cảm giác không muốn chịu thua kém, liền đưa tay kéo áo hắn xuống. Địch Nhân Kiệt lúc đầu sững sờ, nhưng bỗng nhiên hiểu được, liền hưởng thụ đối phương đem y phục của bản thân cởi bỏ từng món xuống, trong lòng cảm thấy vui sướng, hóa ra cái tính cứng đầu hiếu thắng của Vương Nguyên Phương cũng có chỗ dùng trong chuyện phòng the.

Đã là cuối hè nên ban đêm trời mát không kém mùa thu, y phục của hai người vương đầy đất, đến lúc này đây Vương Nguyên Phương mới cảm thấy lạnh. Bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm trước mặt, y ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy lưu manh của Địch Nhân Kiệt, không chịu nổi rùng mình một cái. Địch Nhân Kiệt ngay sau đó hôn lên môi Vương Nguyên Phương, rồi dần dần đi xuống, dọc theo đường cong của cổ, dừng ở xương quai xanh tinh xảo. Hắn đem cằm đặt trên vai y, tham lam ngửi mui hương đặc biệt của đối phương, bàn tay không an phận đưa xuống dưới sờ soạng.

Vương Nguyên Phương giật mình, không biết Địch Nhân Kiệt đã dời tay từ bao giờ. Địch Nhân Kiệt nhìn cổ y phiếm hồng, không nhịn được cười, “Vương công tử đây là e thẹn sao?”
Vương Nguyên Phương phỉ nhổ, sao tên này có thể mặt dày như vậy được cơ chứ, trừng hắn một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, “Ít nói nhảm đi, muốn làm thì làm nhanh lên.”

Địch Nhân Kiệt cắn lên tai y, trong bụng mờ cở giong trống, hắn càng ngày càng thích tính cách không được tự nhiên này của y – đương nhiên nếu như hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày hôm sau thì hắn đã chẳng nói câu này.

Lúc Địch Nhân Kiệt khuyếch trướng y, liền thấy Vương Nguyên Phương nhíu chặt lông mày, đợi đến khi hắn tiến vào thì môi dưới của y đã bị cắn đền gần chảy máu.

“Nguyên Phương,” ngón cái vuốt ve gương mặt căng thẳng của người kia, thanh âm hắn trầm ấm ôn nhu, “gọi ra.”

Vương Nguyên Phương trợn mắt nhìn hắn một cái, cảm giác như mỗi động tác đơn giản đều hao tốn hết khí lực của mình.

Địch Nhân Kiệt rút khỏi, rồi lại hung hăng cắm vào, sau đó cúi đầu thầm thì bên tai y, “Ngươi có biết hay không khi ngươi trừng ta trông rất khả ái.”

Hắn vừa mới dứt lời, Vương Nguyên Phương liền ở bả vai hắn cắn thật mạnh, khiến cho Địch Nhân Kiệt lại càng tiến vào sâu hơn nữa.

Đến khi Địch Nhân Kiệt cuối cùng cũng phóng ra trong thân thể Vương Nguyên Phương, hai người đều cảm thấy mệt mỏi như vừa trải qua một trận đánh kịch liệt, nhưng còn mệt mỏi hơn, nên Vương Nguyên Phương chẳng mấy chốc đã thiếp ngủ. Tuy rằng muốn ngủ nhưng nghĩ đến sáng mai sẽ phải đối mặt với mặt lạnh của ai đó, Địch Nhân Kiệt vẫn là đứng dậy dùng nước ấm rửa sách thân thể cho Vương Nguyên Phương, đổi cho bản thân và y một bộ quần áo mới rồi mới ôm Nguyên Phương mà ngủ.

Hôm sau, Vương Nguyên Phương tỉnh dậy, cả người đau nhức, mở mắt thấy Địch Nhân Kiệt chống tay lên đầu nhìn y cười đầy dâm đãng khiến y cảm thấy tức giận. Y chịu đựng khó chịu trong người ngồi dậy, ngửi thấy trong phòng còn vương mùi rượu, nói vậy bình rượu bị lật đổ hôm qua vẫn chưa được dọn. Y liếc mắt, giận dữ bảo Địch Nhân Kiệt, “Ngươi lần sau nếu say cũng đừng để ta nhìn thấy ngươi.”

Địch đại nhân một bộ tiểu nhân ngồi dậy đối diện Vương Nguyên Phương, cười híp mắt nói, “Ai bảo Vương công tử của chúng ta cười lên đẹp như vậy a, khiến cho ta nhịn không được.”

Địch Nhân Kiệt, tự Hoài Anh, hưởng thọ 26 tuổi.

Vương Nguyên Phương cầm quạt rơi dưới chân giường đêm qua, đâm ngực Địch Nhân Kiệt một cái, vẻ mặt ghét bỏ mà khiến cho hắn lui ra xa xa một chút, chỉ một đống đoán chừng là xiêm y ngày hôm qua Địch Nhân Kiệt cởi ra, nói, “Nhanh chóng dọn phòng đi, toàn mùi rượu thôi.”

Vương Nguyên Phương vừa nói vừa chui lại vào chăn, sửa soạn xong còn nói thêm, “Không được kêu Nhị Bảo.”

Ba ngày tiếp theo, Địch đại nhân bị đuổi ra khỏi phòng của mình.

Bên kia, Hoàng Thượng ôm Võ Mỵ Nương cười vui vẻ, “Nghe nói Địch Nhân Kiệt ba ngày không được trở về phòng, ha ha ha ha, không bằng trẫm lại truyền Nguyên Phương vào cung xem sao…”

– Hoàn –

[Đoản văn] Địch Phương – Quà tặng lễ quốc khánh

[Đoản văn] 

Tác giả: Nhất Nặc Thiên Điệp (link)

Trans: QT

Edit: MeMy Mo

Thể loại: Thiếu Niên Thần Thám Địch Nhân Kiệt đồng nhân, có BE, có HE, trước ngược sau ngọt, hài hài

Cặp đôi: Địch Nhân Kiệt – Vương Nguyên Phương

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả

Đoản văn

/nhàn nhạt ưu thương/

  1. Về những chuyện Địch đại nhân không biết

“Phụ thân, ngài vì sao lại muốn giữ tấm bài tử khó coi như vậy?”

“Ta muốn chờ một vị cố nhân trở về sẽ cùng y trên cọc pháp mai hoa tỷ thí một lần nữa.”

“Người kia đi đâu? Lúc nào sẽ trở về?”
“Ta cũng rất muốn biết.”

  1. Về tên

“Địch đại nhân tại sao lại tín nhiệm Lý Nguyên Phương như vậy?”

“Chỉ bởi vì y tên là Nguyên Phương.”

“Như vậy là có ý gì?”

“Khó thể nói được.”

  1. Về chờ đợi

Thẳng đến khi hắn tóc đã bạc trắng, y vẫn chưa trở về.

  1. Về những điều Địch đại nhân không hiểu

Hắn một đời thông tuệ, phá không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không thấy được ái tình của y.

  1. Về việc Địch đại nhân phá án thần tốc mà chưa bao giờ giải thích

Hắn phá án tốc độ ngày càng nhanh, lời giải thích lại càng ngày càng ngắn gọn, tựa như chỉ cần liếc mắt cũng biết hung thủ là ai, bởi vì người cùng hắn tranh luận, người khiến hắn múa võ mồm khích bác đã mất rồi.

/bối cảnh đột biến/

  1. Về cố chấp tỉ thí

“Phụ thân, nghĩa phụ nói ngươi nhanh cầm lấy khối bài tử, nếu còn đeo lên cổ nữa y sẽ bỏ nhà trốn đi.”

“Y nói lúc nào?”

“Lúc sáng sớm, y cũng nói, cọc pháp mai hoa quá cao, ngươi già cả tay yếu không nên mỗi ngày đều trèo lên đứng.”

“Vậy y có nói nguyện ý tỉ thí một ván với ta?”

“Y nói tấm bài tử tặng ngươi, coi như ngươi thắng.”

  1. Về ăn ít một chút

“Địch Nhân Kiệt, ngươi mấy ngày nghỉ chỉ hết ăn rồi ngủ, thể nào cũng biến thành heo mập cho coi.”

“Sẽ không.”

“Tại sao?”

“Bởi ta trước khi đi ngủ có hoạt động thân thể a.”

“Ta nói ngươi có ăn ít đi nữa cũng chả làm sao đâu.”

“Ai bảo Phương Nhi lại ngon miệng như vậy?”

“Phụ thân ngươi ăn nghĩa phụ rồi sao, sao lại biết nghĩa phụ ăn ngon? Ta cũng muốn thử a!”

Vương Nguyên Phương dùng sức gõ thật mạnh một cái lên đầu Địch Nhân Kiệt, phủi áo rời đi.

“Tiểu tử thối, nếu như hôm nay ta bị nghĩa phụ ngươi đuổi ta khỏi phòng, ngươi cẩn thận cái thân ngươi!”

  1. Về ngẫu nhiên cảm lạnh

“Phụ thân, ta muốn ngủ cùng nghĩa phụ đêm nay!”

“Không được!”

“Vì sao?”

“Bởi vì nghĩa phụ ngươi ngẫu nhiên cảm lạnh, ngươi còn quá nhỏ, sẽ truyền bệnh khí cho ngươi, hơn nữa phụ thân ngươi còn phải chiếu cố y a.”

“Phụ thân, nghĩa phụ cảm lạnh cũng đã cảm lạnh đến một tháng rồi, sao ngày nào cũng có thể cảm lạnh thế!”

“Bậy bạ, ngươi lấy Luận Ngữ ra chép mười bản cho ta!”

/cuối cùng là vài lời vu vơ – khi Phương nhi và Lan Sinh diễn kịch/

  1. Về việc Địch đại nhân có phải người tốt tính hay không

“Tính cách ta thế nào, ngươi nên hỏi Nguyên Phương.”

“Mặt người dạ thú, gian tâm thú tính, bụng đói ăn quàng, dâm ma!”

“Phương nhi…”

  1. Vể Nguyên Phương ngươi thấy thế nào?

“Nguyên Phương ngươi thấy thế nào?

“Nam nhân chính là tai họa, nam a nan a, đây là tai họa định trước cả đời, không có nam nhân sẽ không có họa, là nam nhân rất khó.”

“Phương nhi…”

  1. Về đu ngoạn

“Nguyên Phuong, ngươi làm đại thiếu gia không làm, lại cùng chúng ta chạy ngươi chạy xuôi.”

“Bởi vì ta có thể giữ ấm cho ngươi.”

[Đoản văn] Túy tửu – 醉酒

[Đoản văn] Túy tửu – 醉酒

(Say rượu)

Tác giả: Ngọc Oánh Hiểu Thiến (link)

Trans: QT

Edit: MeMy Mo

Thể loại: Thiên Long Bát Bộ đồng nhân, nhẹ nhàng, có H, HE

Cặp đôi: Tiêu Phong x Đoàn Dự

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả

Đôi lời: trong tất cả các truyện của Kim Dung thì ta thích nhất là Thiên Long Bát Bộ và hình tượng của Đoàn Dự – một Đoàn Dự si tình, yêu cái đẹp, lắm mồm lắm miệng, trọng tình trọng nghĩa, thiện lương dịu dàng. Bởi vì tình yêu to lớn này mà ta vẫn luôn tìm kiếm đồng nhân Thiên Long, nhưng có vẻ như ít người viết đồng nhân cho bộ này và cũng khá ít đồng nhân hợp ý ta. Đoản văn này là ta sau một hồi ngồi…ghép chữ tìm được. Nói thật, ta thích nhất cái cảm giác mờ ảo, mộng mị trong đoản văn này, dù nó khiến ta mờ mịt không kém, và giọng văn không phải là quá mượt (và giọng edit còn tởm hơn nữa). Rất nhiều đoạn ta chém triệt để, nên có sai sót gì mong mọi người thông cảm, nhất là đoạn H ngắn không thể ngắn hơn =))))

Túy tửu

Tiêu Phong cầm chén lớn gặp ai cũng chúc rượu, cùng các huynh đệ trong Cái Bang náo nhiệt hào khí ngất trời, uống đến không biết say là gì.

Hôm nay là mười lăm tháng tám, lễ Trung Thu.

Hắn thật sự rất cao hứng, thân là bang chủ nên triệu tập tất cả các huynh đệ đến tụ họp nhậu một trận ra trò.

Rượu là Nữ Nhi Hồng, còn đồ nhắm là loại thịt bò tốt nhất.

Tiêu Phong không ngừng thuyết nháo gầm rú ăn uống cả một buổi tối, cuối cùng cũng có cảm giác mệt mỏi.

Bưng chén lên uống một ngụm, hơi rượu bốc lên khiến khuôn mặt hắn khô nóng khó chịu. Gió đêm hè theo cửa sổ chung quanh tửu lâu lướt qua khuôn mặt rám nắng của hán tử, hơi lạnh khiến hắn thoải mái ngẩng đầu lên, thỏa mãn thở dài một hơi.

Tiếng các huynh đệ huyên náo truyền tới, Tiêu Phong thoải mái ung dung kệ cho bọn họ tự do muốn làm gì thì làm, tùy tâm sở dục nhắm mắt lại bước về phía trước, thẳng đến khi không biết đập đầu vào vật gì mà ngã xuống, cũng không tình nguyện mở mắt ra.

Đến khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy y.

Y ngồi rất xa, một mình châm rượu, lông mi cong cong, môi mang nét cười.

Ánh đèn trong tay lung lay chập chờn, chiếu lên gò má xinh đẹp ửng hồng vì rượu. Tơ liễu theo gió bay khắp trời, nhẹ nhàng mềm mỏng  tựa như bao bọc lấy thân y.

Thanh tịnh, nhu hòa, xuất phàm thoát tục.

Vẻ đẹp không thể nào tả hết.

Hắn hốt hoảng, cảm giác như mình đột nhiên say rồi.

Bốn phía đều chăng đèn rực rỡ, nhưng trước mặt là một trận hư ảo. Cước bộ lung tung, nhìn cảnh vật xung quanh hắn không rõ nên tiến hay lùi, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng trời đất quay cuồng. Đại hán tử cao lớn lần đầu tiên nếm trải mùi vị say rượu, khó chịu bịt kín miệng, chỉ muốn nôn ra ngoài.

Chân nam đá chân chiêu, hắn cúi người xuống bám vào cái gì đó, nửa ngồi nửa dựa mà trượt xuống, ánh mắt không biết nhìn đến nơi nào, thần chí không tỉnh táo bởi men rượu mà càng thêm hỗn loạn.

Lại một trận gió thổi qua, Tiêu Phong như đi vào cõi tiên nửa tỉnh nửa mê, cũng không rõ mình là đang ở đâu!

Khi bừng tỉnh, hắn đang bay.

Thi triển khinh công, tùy ý rong ruổi dưới bầu trời xanh biếc, hăng hái cao giọng cười lớn, khí phách cởi mở, vô câu vô thúc.

Nhưng tựa như luôn luôn có một người bên cạnh hắn, bạch y phất phơ, tóc đen tung bay, cùng hắn tung hoành ngang dọc. Khi thì cười nhẹ một tiếng, khi thì thấp giọng nỉ non, mỗi cử chỉ đều điềm đạm tao nhã, như mộc xuân phong.

Tiêu Phong nghiêng đầu muốn nhìn rõ dung mạo của người kia, khoảng cách tuy gần nhưng cũng chỉ là một mảnh mơ hồ. Hắn đưa tay ra muốn nắm lấy tay áo người nọ, nhưng mỗi lần tay đều đột nhiên rơi vào không khí, không thể nào chạm đến được.

Tựa như một giấc mơ vậy.

Tiêu Phong nghe được thanh âm của chính mình từ rất xa truyền đến.

Cảnh tượng như vậy đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của Tiêu Phong, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm kia.

Trong mơ, hắn vĩnh viễn bay lên, mà bạch y thiếu niên kia cũng luôn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng dung mạo y tựa như bị che khuất bởi một làn hơi khói, rõ ràng cảm thấy gần trong gang tấc, mà lại tựa như xa vời cuối chân trời, mãi mãi không chạm đến được.

Tiêu Phong ra sức dụi mắt, mưu tính khiến cho bản thân tỉnh mộng, lại phảng phất nghe thấy ai đó nhẹ nhàng gọi tên hắn.

Y gọi hắn, đại ca, đại ca.

Trong chốc lát, thời không rối loạn, sụp đổ.

Thiếu niên áo trắng trong mộng cũng quay đầu lại, khẽ cười gọi hắn, đại ca, đại ca.

Nhất định là cùng một người!

Sau đó, y còn nói gì đó?

Tiểu đệ cùng huynh đài mới gặp đã thân, cùng uống một chén có được không?

Ta cùng đại ca hôm nay kết nghĩa kim lan. Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyệt chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Đại ca gặp nạn, tiểu đệ sao có thể thấy chết mà không cứu?

Chỉ cần có thể ở cùng với đại ca một chỗ, cho dù có chết, tiểu đệ cũng cam tâm tình nguyện.

Rốt cuộc là thanh âm của ai, là ai nói?
Là ai mà thân quen như vậy, là ai mà với chỉ một câu nói có thể khiến hắn mềm lòng, đánh vào nơi sâu thẳm trong tim hắn?

Là ai mà vẫn luôn luôn quấn lấy mộng của hắn, gợi tình gọi tên hắn, nhưng chưa một lần cho hắn thấy dung nhan?

Rốt cuộc, là ai?

Là ai?

Tiêu Phong cảm giác đầu mình đau như búa bổ, rối tinh rối mù.

Lại vẫn cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của người nọ đến gần.

Ngươi là ai…

Tiêu Phong hi vọng…

Hắn mở mắt, trước mắt là khuôn mặt y.

Là ai?

Là tiểu vương tử của Đại Lý Vương Gia Đoàn Chính Thuần, là người thư sinh hào sảng thay hắn trả tiền hơn chục vò rượu lần đầu gặp mặt, là người thi đấu khinh công bị hắn nhầm thành Nam Mộ Dung bạch y giai công tử, là người huynh đệ tốt kết nghĩa kim lan, là ngọc thụ lâm phong công tử văn nhã Đoàn Dự – là tam đệ của hắn.

Là tam đệ…

Là tam đệ của hắn….

Nguyên lai, người khiến hắn nhớ thương ngày đêm lại chính là tam đệ của hắn.

Ha, ha, ha ha ha ha!

Tiêu Phong từ đáy lòng trào phúng cười lớn.

Nhưng hắn bất chợt thông suốt.

Phảng phất như tất cả trước kia chỉ là một hiểu lầm đã qua, gương mặt trước mắt trong chốc lát tan thành mây khói, chỉ để lại sự vui sướng, kiên trì cùng với vị ngọt của thành công sắp đến.

Tiêu Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo mỏng manh của tam đệ hắn, nhìn thẳng vào dung nhan thanh tú kề sát. Sâu thẳm trong đôi mắt trong veo như hồ nước của y, hắn nghe thấy thanh âm của chính mình.

Hắn nói, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi

Sau đó, Tiêu Phong vươn người hôn xuống đôi môi y.

— Ta là đường phân cách —

Đêm mát lạnh như nước.

Giống như đôi môi của tam đệ.

Tiêu Phong hung hăng hôn lấy cặp môi kia, triền miên không ngừng.

Lạnh lẽo mà mềm mại, trên đầu lưỡi còn vương vị rượu ngọt.

Lớp áo mỏng manh không ngăn được độ ấm của cơ thể, một tầng như có như không khiến lòng người lay động. Không biết ai đã cởi y phục của ai, hai thân thể xích lõa quấn quít lấy nhau.

Y đưa tay chạm vào hạ bộ đã cương cứng của Tiêu Phong, nhẹ nhàng xoa nắn, nghĩ đến để vật này tiến vào trong chiếm đoạt, y có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, khẽ nói, không đau.

Tiêu Phong ôm lấy y từ phía sau, cẩn thận hôn lên cổ y, đôi môi dứt khoát lướt qua gò má y, rồi chuyển sang bên tai y, một lần rồi lại một lần nói,

Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi.

Thân thể trắng noãn như ngọc của Đoàn Dự dưới sự vuốt ve của Tiêu Phong run rẩy nhè nhẹ, trên làn mi dài đọng nước mắt trong.

Y kề sát gương mặt của Tiêu Phong, khẽ gọi hắn.

Đại ca, ngươi có biết…

Tiêu Phong cúi đầu hôn lên môi Đoàn Dự không cho y nói tiếp, vị rượu theo yết hầu chảy xuống khiến hắn cảm thấy mơ màng hỗn loạn.

Dưới thân lửa nóng đã chờ quá lâu rồi, rốt cục không thể nhẫn nại được nữa, hắn trực tiếp đâm thẳng tới mật địa mong chờ bấy lâu, thoải mái kêu lên một tiếp, nâng hông Đoàn Dự lên, tại nội bích mềm mại chậm rãi động.

Đoàn Dự tóc đen tán loạn, hai mắt đẫm lệ mông lung, thân ngươi lung lay tùy theo động tác của Tiêu Phong.

Mùi rượu tràn ngập, sắc tình lan tỏa.

Một đêm dài, ngọt ngào bên nhau, tiếng rên rỉ mê người không dứt.

Đây là một đêm ngà Tiêu Phong mãi mãi không thể nào quên.

— Ta là đường phân cách —

Bình minh, phảng phất tất cả mọi thứ đã biến thành mây khói.

Tiêu Phong nhắm chặt hai mắt, hai tay dùng sức quơ bốn phía.

Hắn muốn giữ lại tất cả.

Hắn sợ chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng đẹp.

Ngợp trong vàng son, hồng sa bay lượn.

Son viện mỹ nhân lâu ngọn đèn dầu còn chưa tắt hẳn, xa xa truyền đến thanh âm nữ tử hát lên.

“Ngân chúc thu quang lãnh họa bình,

Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh

Thiên giai dạ sắc lương như thủy

Ngọa khán thiên ngưu chức nữ tinh” *

Tiêu Phong thở dài thật sâu.

Sau khi trở về nên nói với A Châu, nên tách biệt, bởi người trong lòng hắn, cuối cùng cũng không phải là nàng.

Mà tim của hắn thì quá nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có thể cất chứa hình bóng của duy nhất một người.

Chỉ có mình y thôi.

Khóe mắt Tiêu Phong dần hiện ra nét cười. Hắn đã quyết định cả đời này của mình.

Tay hắn còn đang quơ loạn bốn phía bỗng chạm vào vật gì đó.

Là tay y.

Nguyên lai không phải là mộng.

Trong phút chốc hắn nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.

Tiêu Phong trở mình, mở mắt, nắm lấy bàn tay mềm mại của y, từ từ kéo đến bên mình. Y là người duy nhất trong lòng hắn, là người hắn dành hết nhu tình và tình yêu của đời này. Từng nụ hôn chạm xuống là tiếng lòng của hắn.

Hắn vuốt ve khuôn mặt tinh xảo như ngọc vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu của y, rời giường, cẩn thận mặc quần áo cho y.

Hắn khe khẽ nói, tam đệ, vĩnh viễn ở bên ta.

Dự nhi, vĩnh viễn ở bên ta.

Hoàn

*Bài Thu Tịch của Đỗ Mục; bản dịch của Trần Trọng Kim:

Đêm thu đèn rọi họa bình

Đuổi xua đom đóm, phong phanh quạt là.

Cảnh đêm trời mát bơ vơ,

Khiên Ngưu, Chức Nữ, nằm chờ xem chơi