Category Archives: Review + Cảm nhận

Queer As Folk: No apologies, no regrets

In 2000, there was nothing.

Sure, there were Will & Grace that feature gay people as main character, but nothing, nothing like Queer As Folk. It portrayed gays as sexually active human being, went deep into many topics that may some may even comes off as disturbing – safe sex, anti-bullying, drug use, gay marriage, HIV/AIDS, political movement, gay bashing, etc. At the time, there wasn’t anything like Queer As Folk on TV. It was certainly trouble, something so daring, so unapologetic, something that so real in many ways.

And that’s when it happened. When he came along…

Look back now, the world is different than it was eleven years ago. It certainly changed a lots. Now, it’s not so hard to find gays character, not as a one pun-liner or just decoration (although it might be the case with Gossip Girl and 90210), be portrayed on TV. Look around you. Many hit TV shows feature gays character, some even developed major plot line – Kurt Hummel, Glee, Ian Gallagher, Shameless, Marshall Gregson, United States of Tara, Kevin Walker and Scotty Wandell, Brothers & Sisters, etc. How? Why? Well, certainly thanks to someone. It was perhaps Queer As Folk that paved the way for them to be here.

Queer As Folk, while being criticized because of its overflow storyline that concentrate on sex (but again, I mean, who could resist a naked Brian Kinney/Gale Harold or Justin Taylor/Randy Harrison. Beside, it’s part of life, of being human. Of course they have sex. What else are they going to do in their free time? Turn on TV and watch Glee together? Too bad, there wasn’t any Glee. If straight people can fuck like rabbits, so could gays. Get over it), is a ground-breaking show. It was more than that. It was about love, about fighting for something you believe in, about being who you are, about the world. You could have Glee or Modern Family or Shameless now, but there would never again something like Queer As Folk. Never again, someone like Brian Kinney or Justin Taylor will grace the TV screen (unless you play Queer As Folk rerun, that is totally different).

What drawn people to Queer As Folk is it bold portrayal of gay lives, in a way, brutally honest and passionate. Yes, people may object the relationship between Brian and Justin, but then, they aren’t that far apart. All in all, love prevail. Not to mention, the bullying portrayed on Queer As Folk, is part of what have and is happening now. While I love the bullying arc on Glee, Queer As Folk push it onto another level. Kurt just being slammed into locker, thrown into dumpster, slushies, threaten to be kill and kiss-rape. Justin, on the other hand, get into fights, locker being burned and vandalized, kick out of the house and get bashed on the head. Yes, Kurt is strong. They could do anything to him and he would still strutted like he is a model on the catwalk of Milan. With Justin, everything is different. He stood up to his homophobic teacher, telling him to “fuck off,” he started the GSA at his school, he stood up against his father, politically involved and willing to sacrifice anything for something believe in. The most beautiful scene in the whole series is when Brian and Justin danced at his prom. It was pure love, affectionate and so beautiful. Yet, what happened after it was a nightmare. It brutal. It liked saying that love is love, is beautiful, but there are people can’t accept and see the beauty. And it’s the truth. Yet, even when he couldn’t use his right hand, Justin did draw again. He want to prove, that in the end, he still wind.

If you want to hit me, go right ahead. Only I’m not going to cry like some little faggots. And if you want to send me away, that’s OK too, because I bet there are more butt-fuckings going on in boarding school than in the backroom of Babylon. But whatever you do, it’s not gonna matter, because I would still be your queer son.

No apologies, no regrets.

Queer As Folk is like a “In your face” statement. “We’re here. We’re queer.” Never again, would the audience witness a love like one between Brian and Justin. Never again, would there be a cool mom like Debbie. Never again, would something stirs up so much troubles and controversy. While Glee is doing alright on its own, there are still different. There is no denying in the fact that both have major impact, especially Glee because its main audience is teenagers, and Glee in a way is shaping them, to developed a new mind (and of course, Glee is in fact the gayest show on television. ‘Nuff said), and that both are life changing TV shows, Glee is a world that we dream of (of course, there is still the bullying, but, you know), of acceptance and love. Queer As Folk is the world as it is, unapologetic.

People can hate it and criticized it, but it’s not going to matter. Because they were here. They paved the way for others to grown. They open a whole new possibilities, a whole new world. I could even go as far as saying that the chemistry, the love between Brian and Justin could rival Scarlett O’Hara and Rhett Butler. The show could end, but its still goes on, like the thumpa-thumpa of Babylon. It will never end because…

You will always be young and beautiful.

Love it, hate it. It’s not going away. It was the first show that count, and it will be the last to go. Enjoy Glee. Love Brothers & Sisters. Adore United States of Tara, but without Queer As Folk, these shows might not even exist. I understand that the impact of Glee is great, and as a Gleek, I applauded it. Still, Queer As Folk have done so much, and it deserves praise, not scorns and hatred just because of it sexual content. It doesn’t matter. What matter it’s that in many ways, Queer As Folk was the first show to have a gay teenager that sexually active, politically involved like Justin Taylor, that he even willing to sacrifice everything, making poster to bring down some homophobic prick like Stockwell. The first show that have no definition about “fade to black” when it comes to sex scenes. The first show that was there.

In 2000, there was nothing.

In 2000, there was Queer As Folk.

In 2011, there are Glee, United States of Tara, Happy Ending, Brothers and Sisters, 90210, Shameless, Game of Thrones, Gossip Girl, Pretty Little Liars, etc.

So the thumpa, thumpa continues. It always will. No matter what happens, no matter who’s president. As our lady of disco, the divine Miss Gloria Gaynor, has always sung to us: we will survive.

P.S: I believe in the theory that Kurt Hummel is like a mini Emmett Honeycutt, just like Chris Colfer is a mini Peter Paige. They look alike so much. And Sam needs to stop stealing the hairstyle from Sunshine. It’s not cool, Trouty Mouth. And stop standing on furniture, Blaine. People are comparing Britin to Klaine, and Brian does not appreciate being compare to a midget who randomly stand on furniture.

Gleek Corners: Kurt, Blaine, Klaine và ba chấm

Ngày hôm qua (chính ra là sáng sớm hôm nay, nhưng thôi em ạ, xí xóa nhé :”>), tôi còn đang ngồi oán hận tên Blaine ngố mắt mù, không chịu nhìn ra có cả một viên ngọc bên mình (là em), không nhìn ra cái ngây thơ trong sáng, cái đáng yêu của em mà chạy theo tên Ất Giáp (chính ra tên bạn ý là Jeremiah…nhưng mà đã ghét rồi thì tội gì tôi phải nhớ tên?) nào đó ở Gap. Tôi vẫn còn đáng oán hắn ta insensitive với em, đối xử bạc bẽo với em, ấy vậy mà, tôi thật không thể ngờ rằng cái tên đó (Ryan Murphy cũng thế. Thật sự là lạy làm cụ luôn rồi đó) nó trở mặt nhanh đến vậy. Hai, biết thế này tôi đã chẳng viết cái note ở trên, dành cả một buổi sáng sớm tinh mơ oán hận ai đó. Thiệt tình, vừa mới mua vật liệu làm voodoo doll về, giờ biết làm gì đây?

Nói thế chứ, tôi vui cho em lắm Kurt à. Tôi yêu em, và em vui, em hạnh phúc, nên tôi cũng vui, cũng hạnh phúc theo :).

Tôi thích cái cảnh kiss của em và Blaine. Nó ngọt ngào, nó đáng yêu, nó nhẹ nhàng nhưng đầy thực tế. Tôi thích cái lúc bàn tay em nắm lại rồi mở ra, tay kia đứa lên ôm lấy đầu Blaine. Tôi thích cái vẻ mặt của em, bất ngờ mà hạnh phúc. Nó đã cứu sống sinh mạng của tên Blaine mặt dày tưng tửng khỏi tay tôi. Em thiệt là ác nga cưng~. Người ta đang hạnh phúc oán hận hắn mà…

Khoái trá làm sao, nhìn Blaine ngượng ngùng confessed với em. Tôi nhảy tưng tưng khi hắn ta đòi hát duel “Candles” với em, và thật sự khâm phục cái mặt dày của hắn, còn chưa tỏ tình đã lên kế hoạch “rehearsal” rồi, lại còn cái gì, “And this duet is just an excuse to spend more time with you.” Ôi Kurt bé nhỏ, trong sáng của tôi, em có thấy người hắn sặc mùi lang sói không em? Thiệt tình, giờ tôi đã hiểu là tại sao ngày xưa hắn đóng Potter đạt thế. Rặt một lũ Gryffindor mặt dày mặt dạn (hình như đó là bản chất làm công thì phải em ạ. Hoặc là từ trước đến nay tôi toàn gặp những thằng công mất dạy mặt dày, mà cho dù nó không có mặt dày thì cũng là mặt bánh bao, nói chung là cái stereotypes cho công nó đã thế rồi, em phải chịu ủy khuất thôi nha~). Có thể cái phẩm chất mặt dày đó không phải là phẩm chất thuần túy của các bạn nhỏ nhà Gryffindork, nhưng mờ tôi luyện hơn nghìn cái fic slash rồi, tôi thấy thế…

Ô, lệch đề tài rồi nga. Chuyển chuyển~

Thật sự, tập 16 này là một trong những tập hay nhất của Glee. Không chỉ là cuối cùng em tôi cũng được yêu thương như em xứng đáng, được nụ hôn xứng đáng là đầu tiên đầy ngọt ngào (cho dù nó có cực kỳ overdue. Đáng ra cái này phải diễn ra ở 1)tập 6 “Never been kissed”. Ngay sau khi em nói “This is the first kiss that count” thì tên ngố kia phải kiss em ngay chứ lại, sao lại mời đi ăn lunch bao giờ, ngu. 2)Tập 12 Silly Love Songs. Valentine nhé. Đáng ra nên kiss, thật uổng phí…

Mà thật tình, cái tập Original Song này, tụi New Direction phải nên đi research the Beatles thân yêu của tôi mới phải. Này nhé, Lennon/McCartney (xác định luôn công thụ nhé ;))) là những the best song-writers ever. Chưa kể đến là nếu muốn viết về pain, thì thật sự nên đi thỉnh hai sư phụ John và Paul. Nghe thử nào là Yesterday, Let It Be, Girls, In My Life, Jealous Guy, For No One, etc đi…Thiệt tình a. Mà cơ bản là Glee vẫn chưa đủ trình làm Beatles. Tôi vẫn thù Rachel và Finn phá hỏng toàn bộ Hello Goodbye. Cái bản cover đó còn chán hơn cả bản của Jonas Brothers, mà với kẻ căm thù cái tụi Jonas đến tận xương tận tủy như tôi thì it’s something to say. Duy có mỗi em là tôi chấp nhận. Yêu I Want to Hold Your Hand và Blackbird của em lắm lắm ❤ <3.

Raise Your Glass là bản Warblers tôi thật sự thật sự thích sau Teenage Dream và Hey Soul Sister. Tôi đang cố gắng quên đi Misery, nên em đừng nhắc đến…

Yêu em quá đi Kurt ạ! Hạnh phúc em nhé…

P.S: Ô ô ô ô không biết đâu, sao lại biến Kathy Griffin của tôi ra thành thế kia?

P.S 2: Bà xơ, cháu thích bà <3. Thiệt tình… "Is that school gay or it just appear to be gay?"

P.S 3: Rod… hết chỗ nói luôn… "I don't see why he can't marry his partner and raise a house of beautiful wigs"

P.S 4: Tóm lại là tôi yêu Glee ❤

Gleek Corners: Em trong mắt tôi một đêm mất ngủ

Kurt Hummel

Khi tôi bắt đầu cái nghiệp làm Gleek, cái nghiệp đeo đuổi Glee của mình, là vì em. Trời sinh ra đã là fangirl, có đến chết cũng chẳng bỏ được cái thói mê trai đẹp. Cái ngày thứ x trong tháng nghỉ Eid đó, tôi quyết định xem Glee, chỉ bởi nhìn mặt em hiện ra rõ ràng một chữ “gay”, làm tim tôi đập thình thịch như trống lệnh tiến quân. Thật ra, lúc đó tôi định chỉ xem thử, để thỏa mãn cái thói quái đản, cái máu fangirl đang trỗi dậy của mình, ấy vậy mà…

Tôi tự hỏi, sao tôi lại yêu em?

Mr. Cellophane
Shoulda been my name
Mr. Cellophane
‘Cause you can look right through me
Walk right by me
And never know I’m there…

Tôi nhớ em, cái vẻ mặt em khi Schuester bước qua em đứng giữa tụi thành viên đội bóng đá bên thùng rác. Tôi nhớ em, cái vẻ mặt không cam lòng, đến cuối vẫn chỉ chú ý đến chiếc áo Marc Jacobs của mình. Em lúc đó với tôi, tựa như một lá cỏ non bơ vơ, một bông hoa dại bé nhỏ, tựa như gió có thể thổi em đi mất. Cái dáng vẻ của em, nó khác xa với những người khác bước đi, nhưng nó nhỏ bé làm sao, tựa như nếu không để ý, cũng chẳng ai chú ý đến cả. Em xuất hiện trước mặt tôi lần đầu là vậy đấy. Nó không đặc biệt tựa như cách Ryoma-chan, nhưng nó cũng ngẫu nhiên như thế đó.

Thế rồi, tôi yêu em. Tôi yêu em vào cái thời khắc em hit cái note cao vút trong bản “Mr. Cellophane” trong Chicago, ấy vậy mà em vẫn vén tóc như thường. Ừ, không lý do, không gì cả, tôi cứ yêu em như thế, yêu từng ánh mắt, từng nụ cười của em. Tôi yêu, yêu từng cử chỉ, từng lời nói của em. Tôi yêu, yêu từng giọt nước mắt, từng khổ đau. Cái bóng em sao nhỏ bé, mà kiên cường tới vậy. Thế mà, đã chẳng biết bao lần tôi vì em rơi lệ, chẳng biết bao lần tôi vì em mà oán trách Finn, oán Ryan Murphy, oán Blaine, oán những kẻ đã chẳng thể nhìn ra em tôi đẹp đến cỡ nào giữa cái thế giới dơ bẩn đó. Như đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy. Ấy mà em tôi vẫn cứ thanh khiết.

Tôi yêu em, bởi em là Kurt. Khi tôi yêu em, cũng như tôi yêu John và Paul vậy. Người ta vẫn bảo, yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng. Tôi yêu em, yêu cả những cái flaws của em, yêu cả những lỗi lầm của em. Ừ thì cứ cho tôi bias đi, nhưng với tôi, em chưa bao giờ làm gì sai cả. Ngay cả vụ theo đuổi Finn cũng thế, cho dù rất nhiều người trách em, nhưng tôi không trách, bởi tôi yêu em. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Nếu hỏi tại sao tôi yêu em, thì thật tình tôi chẳng thể nói. Lý do để yêu em, nó nhiều lắm. Nó nhiều vô cùng, mà có hết mấy ngày cũng chẳng thể kể hết nổi…

Tôi yêu em…

…Là bởi vì cái cách em nhảy Single Ladies của Beyonce khiến tôi xịt máu mũi mấy tiếng mới cầm hết. Thiệt là em…cái từ “jock chic” mà em cũng nghĩ nổi sao hả em? Cái đoạn em vỗ mông Tina, khiến tôi không cầm nổi phun nước liệt nhiệt. Em hại tôi chùi máy tính mãi mới hết…

…Là bởi vì cái bộ dáng ngây thơ đáng thương của em sau khi uống rượu xong, khiến tôi cầm lòng chẳng đặng, chỉ muốn ôm em vào lòng, hảo hảo yêu thương em.

…Là bởi vì cái câu “I love being a star, but I love you more dad” em nói, cái cách em hát Defying Gravity khiến tôi rơi lệ. Cái bài hát đó, thật hợp với em. Tôi tự hỏi là có phải là cuộc sống ưu đãi hãi bạc bẽo em, để cho em tài năng như vậy? Em như chú chim, sinh ra vốn là để sải cánh trên trời cao, để rồi em lại thu cánh, bởi vì trời cao kia chẳng bằng cái tình thương này…

…Là bởi vì cái dũng khí của em, nói ra câu “I honestly love you” trước Finn, cho dù tên trư này thiệt ngu, lại tưởng đó là tên bài hát, làm tôi bó tay luôn -.-.

Nhắc đến đó, có khi nào tôi yêu em bởi vì cái taste của em nó quái đản giống tôi không? Thằng nào em nhắm cũng toàn kẻ bạc bẽo không ra hồn, chưa kể đầu óc chậm thu, mặt dày vô đối (thiệt giống tiêu chuẩn làm công -.-), lại còn việc ngu si đầu óc thì không sao, nhưng ngu si tình cảm nữa thì thật khong chịu nổi. Đấy là em, tôi thì toàn chấm những tiểu thụ, xinh hơn tôi, mi dài hơn tôi, điên hơn tôi. Coi như thì đồng bệnh tương lân đi em…

Nhưng có lẽ, tôi yêu em, bởi vì cái cách em xuất hiện một cách đầy sẹc xi trong Four Minutes. Tôi yêu em, bởi cái câu “I’m not a box. There ‘re more than four sides of me.” Tôi yêu em, bởi vì cái cách em hát “Rose’s turn”, cái sự ngây thơ trong sáng của em, cái sự insecure của em. Tôi yêu em, bởi vì em là người đã nói (tưởng tượng) cho tôi rằng “I’m different, and that’s the best thing about me.” Là em, là em đã nói thằng vào mặt Karofsky rằng “You can’t hit they gay out of me like I can’t hit the ignoramus out of you.” Là em, là cái sự mạnh mẽ của em, cái sự cô đơn của em, nó làm tôi nhớ đến tôi. Cho dù tôi chẳng thể mạnh mẽ bằng em, nhưng trong em, tôi nhìn thấy cái gì đó của tôi, cái sự cô đơn, cái sự khác người. Có lẽ, bởi thế mà tôi yêu em…

Em là người duy nhất, sau John và Paul, trong một thời gian dài làm tôi khóc, làm tôi day dứt, làm tôi luyến tiếc, mê đắm…

Tại sao tôi lại viết về em ư? Lan man, chỉ tại tôi ngồi xem lại Furt, thấy em sao nhỏ bé, sao trẻ vậy. Lòng tôi lại dấy lên một trận thương cảm. Em tôi bé nhỏ… Căn bản, từ trước khi tên Blaine dở người kia xuất hiện, em đã không cần cái “courage” khỉ gió mang đậm chất Gryffindor của tên ngốc tử đó rồi, bởi em tôi, Kurt mà tôi yêu, tôi biết, mạnh mẽ hơn tất cả những ai…

Em, ngay cả khi bị giày vò, nhục nhã, bị ném vào thùng rác không biết bao lần, bị slushie không biết bao lần, bị đẩy vào locker không biết bao lần, bị gọi tên, bị nhục mạ, em vẫn bước thẳng. Đầu em vẫn ngẩng cao, cái nụ cười mang theo chút cao ngạo ấy vẫn trên môi em. Em bước trong hành lang của McKinley High mà tựa như em bước đi trên sàn catwalk của Milan hay Paris. Em không cúi đầu, không dừng bước. Tựa như chẳng gì có thể chạm đến em, khiến em gục ngã vậy.

Everything is coming to Kurt
This time for me!

Tôi hiểu chứ, đằng sau cái lớp mặt nạ dũng cảm kia, em cũng yếu đuối, cũng cô đơn. Sức chịu đựng của con người là có hạn, và cái đôi vai gầy yếu của vốn đã lâu chẳng thể chịu nổi rồi. Nhìn em tựa vào Burt trong Duet mà lòng tôi lại xót xa. Ngẫm nhìn lại đến bây giờ, cho dù em có Blaine, nhưng tên ngốc này liệu có nhìn ra thật sự tình cảm của em, nhận ra cái vẻ đẹp của em? Hắn tổn thương em biết bao lần, hắn có biết? Hắn cón nhận ra, em cũng yếu đuối, cũng mong manh như thủy tinh dễ vỡ? Tôi chẳng hi vọng gì vào Blaine cả. Tôi chỉ xót cho em, xót cho ánh mắt em ngày ngày dõi theo gã dở đó. Yêu làm chi lũ Gryffindor hả em, một lũ bạc tình đầu óc ngu si tứ chi phát triển hả em. Dõi hắn làm chi. Hắn chẳng trân trọng em, yêu quý em, thì quên đi. Chỉ xót cho em, cho đôi mắt không-phải-ghi-cũng-không-phải-xanh của em như chực khóc khi nói đến “chuyện đó”.

I like romance. That’s why I like Broadway’s musical, because the touch of the finger’s tip is as most sexy as it get.

Tôi không mơ cho mình, không ước cho mình. Hành trình đi tìm tiểu thụ của tôi còn dài lắm em ạ. Nhưng tôi, tôi mong cho em có được một kẻ yêu thương em, trân trọng em. Tôi mong sẽ có kẻ yêu thương em, bởi em xứng đáng được như vậy. Em tựa như cái nickname “Porcelain” mà Sue đặt cho em vậy. Em mạnh mẽ thật đấy, nhưng nhiều lúc, em cũng cần một bờ vai dựa vào, cần được nâng niu, trân trọng. Em cần ai đó yêu thương em bởi em là chính em, là Kurt, là em…

Don’t throw yourself around like you don’t matter, Kurt, because you matter.

Sẽ có ngày, đôi mắt trong của em sẽ không rơi lệ. Sẽ có ngày, em mãi cười hạnh phúc….

Còn giờ cho đến ngày đó, tôi sẽ vẫn oán Ryan Murphy, oán Blaine, oán tất cả những kẻ ủy khuất em tôi…

Tôi yêu em, đơn giản, bởi vì em là Kurt…