Thì là cũng đã viết một bài dài ngoằng ngoặc về cái chuyện này rồi, cơ mà bài đó là tiếng Anh. Vẫn là muốn viết một bài tiếng Việt cơ, cho nó thỏa chí. Hơn nữa, cũng để nhiều người đọc được hơn, chứ tiếng Anh của mình sai tùm lum, ai chịu nổi. Chưa có tính đến cái hình nền đó nhé…
Cái hôm đọc trên Hufftington Post là VN đang suy nghĩ dự định sẽ hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, mình shock lắm chứ. Tưởng bản thân nhìn nhầm, nhưng rõ ràng là VN mà. Thật sự, có bảo mình trong mười năm, hai mười năm nữa, mình cũng chẳng tin sẽ có chuyện như vậy xảy ra đâu. Tuy là tin vào nước mình thật đấy, yêu nước mình thật đấy, nhưng thật sự, đây là điều khá phi hiện thực. Ít nhất là đối với mình. Từ trước đến nay, trong xã hội nước mình, những việc về giới tính, tình dục, mọi người đâu có nhắc đến nhiều. Phần lớn, toàn thấy né tránh mấy cái vấn đề tế nhị này mà thôi.
Vậy tại sao lại đề cập đến hôn nhân đồng giới vào lúc này?
Xã hội Việt Nam hiện nay đúng là cũng đã trở nên cởi mở và chấp nhận hơn rất nhiều so với xưa, nhất là giới trẻ. Cộng đồng LGBT cũng đã trở nên mạnh hơn, mọi người cũng đã bắt đầu dũng cảm để come-out, cũng có những đám cưới đồng tính, và hiện nay, VN cũng có cả PFLAG nữa. Nhiều giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, cũng lên tiếng ủng hộ người đồng tính và hôn nhân đồng tính. Tuy vậy, những con người đó vẫn chỉ là thiểu số mà thôi. Phần lớn xã hội VN hiện nay không hiểu hết về đồng tính – nó là gì, tại sao, vân vân và vân vân. Trong mắt họ, đồng tính vẫn là một cái tội, một cái bệnh, một phong trào, cái tính a dua, đua đòi của trẻ con mà thôi. Họ coi như những con người đó không tồn tại trong xã hội này, và nếu họ có nhìn, thì họ nhìn những con người đó là những quái vật, những kẻ tội đồ cần phải sửa sai.
Tôi không phải là một đứa rành về luật pháp hay chính trị VN, cơ bản vì tôi vốn không phải là một fan của chính trị. Hơn nữa, tình hình chính trị ở VN đối với tôi là khá rắc rối, và hơn nữa, có quá nhiều chuyện tôi thật sự không muốn nhắc đến. Nhưng riêng chuyện hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính đối với tôi là một chuyện hệ trọng, không chỉ bởi cá nhân tôi, mà còn bởi vì tôi thật sự ủng hộ và tin vào quan hệ đồng tinh. Tuy nhiên, đối với cách nhà nước VN đang xử lý vấn đề này, tôi tự hỏi liệu đây có phải là một bước đi đúng?
Khi nói đến đồng tính, một trong những vấn đề quan trọng nhất, khó nhất và cũng nhạy cảm nhất chính là hôn nhân. Ngay cả những nước tự coi mình là tiên tiến như nước Mỹ cho đến nay cũng chưa có hoàn toàn đồng ý về vấn đề hôn nhân đồng tính. VN mình cũng chẳng phải Canada hay Hà Lan, vậy tại sao lại nhảy ngay vào vấn đề hôn nhân đồng tính trước tiên, trong khi đa số vẫn không hiểu đồng tính là gì, và họ vấn bám vào cái gọi là “thuần phong mỹ tục” để định nghĩa hôn nhân. Như vậy, bản thân tôi nghĩ trước khi cân nhắc việc hôn nhân, tại sao không đề cập đến các vấn đề quan trọng khác như bình đẳng, ngăn ngừa phân biệt, áp bức, đưa ra các mức xử khác nhau cho hate crime, vv…vv. Bản thân mình thật sự rất muốn VN hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, thật sự, bởi nó không chỉ là một điều vô cùng tuyệt vời, nó còn khiến mình cảm thấy tự hào hơn rất nhiều về đất nước của mình. Nhưng hiện tại, nó vẫn là một điều gì đó không thể, khi mà có nhiều người còn không cảm thấy thoải mái khi biết rằng có người đồng tính trong đất nước của mình.
Theo ý kiến và kinh nghiệm riêng của tôi, tôi nghĩ trước khi mình bàn đến một vấn đề nhạy cảm và khó như hôn nhân đồng tính, thì trước hết, mình phải làm sao để khiến mọi người có một cái nhìn thiết thực về đồng tính. Có thể tăng các bài viết, đưa tin trên các kênh truyền hình lớn, tổ chức các campaign để giúp mọi người hiểu rõ hơn về đồng tính và cộng đồng LGBT, cũng như những vấn đế khó khăn họ đang gặp phải khi sống ở VN. Tuy rằng có rất nhiều tổ chức phi chính phủ và phi lợi nhuận đang cố gắng thực hiện những hành động này, sự ảnh hưởng của chính là rất nhỏ. Như đã nói như trên, hiện nay mọi người không hiểu hết được đồng tính là gì. Trong đầu óc họ, họ nghĩ rằng đồng tính là chỉ một người đàn ông rất phụ nữ, hay những người thích mặc quần áo nữ và trang điểm (camp gay), và les là những người phụ nữ rất đàn ông. Đây không phải là một bức tranh đúng về đồng tính. Giới trẻ hiện nay đang trở nên rất cởi mở và chấp nhận về vấn đề này bởi họ có ảnh hưởng từ báo chí và các chương trình trên toàn thế giới. Tôi nghĩ, tuy cũng đã có người trở nên cởi mở hơn, những người lớn tuổi và những bậc phụ huynh chính là những người mà mình phải thuyết phục rằng đồng tính không phải là cái bệnh, mà con người sinh ra đã thế. Họ là con người, và họ đáng được hưởng quyền lợi của con người.
Đây là cả một quá trình dài lâu và nhiều gian khổ. Mục tiêu cuối cùng của mình sẽ vẫn là để hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính và xã hội chấp nhận những người đồng tính, nhưng mình phải khiến mọi người hiểu được trước đã. Đến bây giờ, nhiều người trong xã hội vẫn nghĩ rằng đồng tính là một lựa chọn, một cuộc sống tạm thời, và đi ngược lại với thuần phong mỹ tục và truyền thống của dân tộc, một điều mà có lẽ không chỉ là sự ảnh hưởng của người Pháp mà cũng là bởi cái nền Nho giáo của đất nước ta. Đã biết bao năm, mọi người vẫn tin rằng một người đàn ông chỉ thật sự thành công khi họ có gia đình và con cái, cũng như phụ nữ đến tuổi thì phải gả chồng, chứ sao cứ ở vậy mãi được. Thật sự, nó làm tôi nhớ đến những gì tôi đọc được về những năm năm mươi ở Mỹ. Tuy vậy, khi đọc các trang báo mạng như VN Express, Vietnamnet, hay Dân Trí, tôi có thể thấy rằng hiện nay đã có dấu hiệu mọi người trở nên thoải mái hơn khi nói về vấn đề này và chịu tìm hiểu về nó. Tất nhiên, vẫn còn có trường hợp các bậc phu huynh và cha mẹ tìm mọi cách để thay đổi con cái, đưa con lại với “đời thường.” Tôi nghĩ, điều này cũng là một phần bởi nước ta thiếu tin và chân dung xác thực về người đồng tính, cũng như tư liệu cần thiết trong nước. Tôi tự hỏi, sẽ phải làm ra sao để khiến mọi người đồng ý với một vấn đề họ còn chẳng biết là về gì?
Nếu như Việt Nam, bằng một sự kỳ diệu nào đó, hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, đó sẽ là cả một sự phấn đấu và thành công. Đất nước đầu tiên ở châu Á! Bản thân mình luôn nghĩ đó sẽ là Nhật, hoặc Đài Loan, hoặc Hong Kong chẳng hạn. Tuy nhiên, nếu không thể thay đổi ý kiến của mọi người và cách họ nhìn nhận người đồng tính, thì việc này sẽ khiến mọi người cảm thấy bức xúc và tức giận hơn nữa với chính phủ. Nhưng mình tin rằng sẽ có rất nhiều người ủng hộ bước đi này, cho dù họ chỉ là thiểu số.
Và cũng như mình đã nói, mình khá là nghi ngờ sự thành công của việc này. Hiện nay, VN cũng đã có khá nhiều vấn đề phải giải quyết như tranh chấp trên biển Đông, giáo dục, rồi dân số nữa. Mình nghĩ chính phủ cần phải cải thiện tình hình đất nước trước đã, nhất là khi có nhiều người còn đang sống trong nghèo đói và không được học hành tử tế.
Tôi mong đến một ngày tôi có thể nói với các bạn tôi rằng “Hey, đất nước của mình là nước đầu tiên ở châu Á hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính đấy!” Bây giờ thì thật sự, tôi không thể không tự hào hơn khi được là người Việt Nam.